Dại


Dại
*
Ven mương không cọng cỏ
Trơ trẽn lắm anh ơi
Người đặt tên em … dại
Cũng trang điểm cho đời
*
Em cũng đầy xuân sắc
Cũng gợi cảnh, gợi tình
Ven bờ mương em mọc
Tô thêm nét tươi, xinh
*
Dù đầm sen rực rỡ
Toả hương ngát thanh cao
Nhưng ven bờ vắng cỏ
Hỏi tình xuân điểm nào ?
*
Em mượt mà nhung lụa
Em tươi thắm sắc mầu
Chỉ ngặt … người gọi … dại
Em cảm nhận… niềm đau

thân tặng chủ nhà

NguyễntâmHàn